Họ quay ra đón khách dọc đường, lưu động theo các chuyến xe chạy đường xa, có khi còn vào tận chốn rừng sâu với bọn thợ rừng. – Thôi, chuyện người ta. Phim heo Mọi sinh hoạt nhộn nhịp của Cao Thạch, chỉ diễn ra tại Bến Gỗ, chừng vài tiếng đồng hồ vào giữa trưa, khi bọn thợ từ rừng ra, lái gỗ từ khắp các nơi khác tới. Càng về sau, nhắc đến Cao Thạch không còn mấy người biết nữa. Bảy Súp thường giao quán cho vợ con trông coi. – Ôi, Mỹ Nhân là người phụ nữ đẹp phải không anh? Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày. Cô cười. Em bao. – Thôi, chuyện người ta. Tôi lần theo đám thợ rừng, trôi giạt về Cao Thạch. Thế nhưng tôi ở lại đã hơn một năm. Gỗ súc và củi từ trong rừng đem ra chất đống nơi đây, chờ chuyển đi các nơi xa bằng xe be, và đám thợ rừng thường gọi bãi này là Bến Gỗ. Tôi cũng chẳng phải thằng hay tọc mạch, tò mò chuyện thiên hạ. Tôi nói:
– Xú chiêng chứ đâu phải túi đựng đồ mà gói thuốc vào trong đó. Tôi ngồi trốn nắng dưới bóng cây. Lão buộc phải rời bỏ đất Sài Gòn rồi về tận chốn này. Cô châm lửa hút vài hơi, rồi trao cho tôi. Cùng một nòi lưu lạc, dễ thông cảm nhau, và từ đó sinh ra cảm tình. Nơi đây có chừng vài mươi mái nhà nằm đơn độc xa nhau, im lìm vắng vẻ. Đóng cọc, vác củi sắp vào từng thước khối… Và đứng dậy, nắm tay tôi kéo đi. – Đừng nói với em rằng xanh xao, mắt quầng thâm vì chơi bời trác táng quá độ. Tiền bạc không có dư, nhưng cũng sống được qua bữa qua ngày.
